Lá thư viết từ Iraq

Các bạn bè và đồng nghiệp thân mến,

Xin gởi lời chào từ Erbil, miền bắc Iraq. Tôi viết thư từ một nơi trong thời điểm có nhu cầu đặc biệt trước hàng ngàn gia đình vô tội.

Cảnh tượng xung quanh tôi bạn có thể hình dung là vô cùng thảm khốc. Hàng chục ngàn người – mà gia đình họ chỉ mới tuần trước sống trong cảnh yên bình của cuộc sống tầng lớp trung lưu, giờ đây phải ngủ giữa trời, trong nỗi sợ hãi, trái với cuộc sống họ đã gầy dựng, với vô số câu hỏi về những gì sẽ xảy đến. Hàng ngàn gia đình Kitô hữu đang ngủ dưới nền đất của những khuôn viên nhà thờ, trong tình trạng quá tải chỗ ở, đang tìm một chỗ trú thân và nhận cứu trợ ở những nơi còn có thể.

Những nhu cầu cơ bản còn quá rộng lớn. Họ cần quần áo để thay cho những thứ họ đã mặc trong mấy ngày vừa qua. Nhiều tòa nhà hay trường học nơi mọi người đang ở không có chỗ tắm. Các gia đình cần nước, thức ăn, xà phòng, chăn, chiếu – họ cần chúng. Họ đang sống ngày nào hay ngày đó, tiếp tục hy vọng cho điều gì tốt đẹp sẽ đến nhưng không biết ngày mai sẽ ra sao.

Các cộng tác viên của Giáo Hội chúng ta đang làm việc không mệt mỏi để giúp đỡ. Họ đã chào đón hàng ngàn gia đình tại các khu đất của họ và đang làm hết sức để cung cấp tất cả những hỗ trợ sẵn có. Bạn cũng nên biết rằng các cộng đồng Iraq đang đến để hỗ trợ – mang theo những chai nước và thức ăn được nấu chín. Sự bày tỏ tinh thần đoàn kết bởi các gia đình Iraq ở đây là một điều tuyệt vời.  Nhưng những gì họ có thể cung cấp còn rất khiêm tốn. Những điều kiện mọi người đang sống nhắc nhở tôi về những nơi mà tôi sẽ xây dựng với những anh em tôi ở ngoại ô Detroit: tìm một bụi cây, lê la tìm bóng râm để tránh nóng, nhìn quanh xem những gì chúng ta có thể sử dụng. Điều này vượt xa những trải nghiệm bạn có thể hình dung.

 

Caritas Irak
CRS’ Kris Ozar trong gia đình của Bashar, một nhân viên Caritas đang chăm sóc cho những gia đình Iraq bị di dời trước khi anh di dời.

Tình huống trở nên đặc biệt với tôi vào hôm thứ hai. Khi tôi đang đi thăm một khuôn viên nhà thờ Công Giáo gần nơi tôi đang ở tại Erbil, tôi đã sửng sốt khi thấy một trong những đồng nghiệp Caritas đang ở đó, sống và nằm trên đất giữa hàng trăm người không có lều và nơi trú ẩn. Chúng tôi đã biết cách đây vài ngày các văn phòng Caritas của chúng tôi ở những nơi khác trên đất nước bị phá hủy trong những cuộc bạo lực, và một số đồng nghiệp Caritas của chúng tôi phải rời bỏ nhà cửa và làng quê của họ. Chúng tôi tất quan tâm đến nơi ở và sự an toàn của họ.

Và đây là Bashar, đang bảo vệ gia đình anh với bốn đứa con, dưới một tán cây nhỏ. Đây là một đồng nghiệp tôi đã biết trong những lần gặp gỡ trước, trong những điều kiện tốt hơn nhiều. Anh đã ân cần chào đón tôi và những đồng nghiệp khác cách đây hơn hai năm như một đồng nghiệp chuyên nghiệp và nồng ấm trong việc giúp đỡ những người có nhucầu. Và bây giờ ở đây anh không có gì ngoài quần áo anh đang mặc và ngủ trên bụi bẩn.

 

Chúng tôi chào nhau thân tình và tôi ngồi cùng anh gần chỗ cái cây nhỏ, tất cả những gì họ có thể mong đợi là một cái lều vào lúc này. Anh cho tôi xem một đoạn video trên điện thoại về hành trình 10 giờ đau đớn để đưa gia đình anh tới đây. Những đứa con của anh đang nằm nghỉ trên đất cạnh chúng tôi trong bộ quần áo duy nhất chúng có. Dù trải qua tất cả những điều đó, họ đã đối xử với tôi như một người khách trong không khí cởi mở. Họ nấu nước sôi để pha trà cho tôi. Sự hiếu khách của họ vô cùng sâu sắc, nó nhắc tôi về hồng ân nhân bản.

Tôi đã đính kèm bức ảnh tôi chụp cùng Bashar và gia đình anh, cũng như những bức ảnh khác từ các nỗ lực viện trợ.
Những trăn trở của tôi về Bashar và các gia đình đang ở trong khuôn viên Nhà thờ là: “Họ sẽ đi đâu? Họ sẽ làm gì?” Tôi nói với họ rằng mọi người trên khắp thế giới đang nghĩ về họ, cầu nguyện cho họ và làm những gì có thể để hỗ trợ. Và tôi để họ biết rằng bất cứ điều gì xảy đến, chúng ta sẽ ở bên họ. Tôi cảm thấy tự tin khi nói như vậy vì sự hỗ trợ tuyệt vời, tinh thần và nỗ lực của gia đình Caritas.

Hãy nhớ đến Bashar và những người ở Iraq trong những suy nghĩ và lời cầu nguyện của bạn. Họ cần sự giúp đỡ của chúng ta. Họ cầu nguyện để được trợ giúp. Họ xứng đáng với nhân loại chúng ta.

Xin chân thành cảm ơn từ Erbil,

Kris

 

Nguồn: Caritas internationalis

Leave a Reply

Back to top button